Tâm sự người yêu thích nấu ăn phần 1 – TỪ NHỎ ĐÃ THÍCH NẤU ĂN
( Ảnh Emma cách đây 10 năm hồi mới lập gia đình)
2 giờ 54 phút đêm ngày mồng 6 tháng 3 năm 2014 tỉnh dậy viết về tâm sự của người yêu thích nấu ăn. Đầu tiên phải kể về từ thuở ấu thơ, ngày nhỏ gia đình còn nghèo bố mẹ phải làm lụng vất vả mấy chị em đã phải vào bếp giúp đỡ bố mẹ từ rất sớm. Không nhớ rõ nữa Mận bắt đầu biết nấu cơm hay luộc rau từ khi nào nhưng có lẽ từ rất sớm, từ khi Mận mới học lớp 2 thì phải. Ngày ấy phải vào bếp nấu cơm, hay đun nước uống cho bố. Bếp khi ấy đâu phải là bếp ga, bếp điện mà dùng những cọng rơm, lá khô, củi khô để đun. Có những hôm rơm còn ẩm Mận cho vào bếp đun, cong mông lên để thổi, càng cho rơm bếp càng tắt không biết cách nào cho bếp cháy cả. Mỗi lần như thế là rất sợ bố vào bếp vì bố nhìn thấy kiểu gì cũng mắng. Àh, còn nhớ rất hay trốn bố không ngủ trưa để la cà cùng nhóm bạn trong xóm đi kiếm lá khô, củi khô về đun. Nói là “kiếm” nhưng thật ra có hôm nhìn ai dễ tính thì hỏi họ cho xin quét lá khô trong vườn, lá tre, lá ổi nhưng có những hôm cả nhóm tân dụng lúc người ta ngủ trưa vào quét lá trộm hoặc rút củi khô trộm trong vườn của họ rồi chạy thật nhanh, có những hôm còn bị chó đuổi, hay còn trêu chó đuổi rồi cả lũ chạy. Có những hôm bố tỉnh dậy không thấy ngủ trưa nên đi tìm, biết rồi đấy về nhà kiểu gì Mận cũng bị một trận đòn vị tội trốn ngủ trưa. Nhiều lần bị như thế nên Mận kiếm cớ con đi kiếm củi về đun, vứt một đống củi trước sân kiểu gì cũng đỡ bị đòn hơn. Haha, đúng là mưu mô của trẻ con thích đi chơi nhưng kiếm cớ này nọ để tránh bị đòn.
Phải biết cám ơn bố trước vì chính bố là người đưa Mận đến niềm đam mê nấu ăn ngay từ nhỏ. Phải biết cám ơn thời nghèo khó của gia đình thì Mận mới được như ngày hôm nay. Đầu tiên bố dậy cho cách đun bếp, sau đó đun nước uống, luộc rau muống, nấu cơm là những món đơn giản nhất mà bố dậy ngay từ nhỏ. Sau này cứ nhìn bố làm các món khác nhau Mận học được và cứ thế bắt chước thôi, nhưng thật ra thời điểm đó gia đình mình đâu có khá giả cho lắm. Cơm ăn cũng chỉ có rau luộc hoặc xào, nấu có hôm thì có thịt nhưng rất hiếm, có hôm ăn cơm với muối vừng, nước mắm dầm trứng, thậm chí mình ăn cơm với tóp mỡ ngon lắm. Không biết cả nhà có biết tóp mỡ là gì không? Phần mỡ lợn mua về sau đó rán lên lấy mỡ để nấu ăn còn phần tóp mình dùng chấm với nước mắn và ăn với cơm trắng ngon lắm, hay có hôm Mận cuốn với lá xương xông ăn ngon vô cùng. Để được ăn thịt cá, đặc biệt thịt gà thì chỉ mong đến dịp lễ tết mới được ăn chứ ngày thường hiếm lắm vì những món ăn ấy xa xỉ quá.
Ngày ấy bố mẹ làm rất nhiều nghề khác nhau nhưng cuối cùng bố mẹ chuyển sang nghề giết mổ cho đến tận bây giờ. Àh, hồi còn là học sinh trung học có một bài dạy về nấu món tôm rim thịt và cá nấu chua thế là Mận cũng bắt chước làm theo từng ly từng tý một. Nói về món tôm rim thịt Mận mua đầy đủ các gia vị, làm theo từng thao tác mà trong sách dạy như ướp tôm như thế nào, đun thịt trước sau đó cho tôm, đun bao lâu thì xong… Cuối cùng sản phẩm đầu tay làm theo công thức được cả nhà ai cũng thích. Món thứ hai mà Mận học được đó là món cá nấu cà chua, à món này mất công quá vì có rất nhiều nguyên liệu lại còn phải trang trí tỉa hoa ớt cho đẹp mắt nữa. Mận nhớ không nhầm Mận mất cả buổi sáng đi chợ và nấu món này nhưng thành quả đạt được cả nhà ai cũng khen tấm tắc. Ở nhà bố còn hay nói vui với mọi người rằng Mận nấu ngon nhất nhà, bố mẹ ăn nhiều hơn nếu Mận nấu. Chỉ sau lần nấu món cá kỳ công và thấy tốn kém quá vì mỗi lần mua nguyên liệu gì đều xin tiền mẹ, tính ra nấu một nồi cá mất một ngày công mẹ làm nên Mận cũng dừng không nấu ăn nữa. Mận chỉ nấu các món rất đơn giản như thịt kho, rau xào, rau luộc nói chung các món mà không tốn kém cho lắm. Đấy là ngay hồi học cấp hai Mận đã học nấu ăn theo công thức rồi. Sau này đến khi học cấp ba và đại học thì Mận càng không có cơ hội học nấu các món ăn khác nhau, có nhưng rất hiếm.
Kể từ đó Mận đã có mơ ước sau này trở thành đầu bếp nhưng thời điểm đó mọi người coi nghề đầu bếp không phải là nghề đáng nể hay còn nói là nghề “không kêu” không tiếng tắm gì, người ta chỉ nghĩ bác sỹ, nhà giáo, ngân hàng, tiếp viên hàng không… chứ đâu có ai coi trọng nghề đầu bếp. Để đi theo tiếng kêu đó Mận đã thi vào trường Ngoại Giao bây giờ gọi là Đại học Ngoại Giao cho nó kêu, tuy không đỗ được hệ đại học nhưng Mận đỗ hệ trung học. Học được ở đó hai năm nhưng thời điểm đó Mận lúc nào cũng nghĩ muốn đến trường học nấu ăn để làm theo sở thích đam mê của mình. Nhưng mình lại không làm điều đó, đấy chính là sai lầm mà bây giờ Mận nhận ra.
Sau khi ra trường tự lo tất cả , tìm việc kiếm tiền nuôi chính bản thân mình và nghĩ giúp đỡ bố mẹ
nên nói đến đi nhà hàng, ra quán ăn đều rất ít. Ăn nhiều nhất vẫn là ăn mỳ gói, bún đậu, bún không, bánh đa hay cơm bình dân, hoặc chỉ đợi đến cuối tuần về được ăn thật ngon. Trước khi về bao giờ mình cũng gọi điện cho bố nấu các món Mận yêu thích như cá kho, bún chả…Mận chưa một lần tự đến nhà hàng ăn trừ khi được bạn mời hay cơ quan tổ chức, chứ tự mình ra nhà hàng ăn thì tốn lắm. Trong đầu cứ nghĩ cái tiền đấy mình có thể làm được bao nhiêu việc hay có thể nấu được nhiều món ngon khác nhau tại nhà, hoặc mua được cái này cái nọ.
Rồi đến lúc Mận lập gia đình, người bạn trai đầu tiên cũng là người đưa mình đến những nơi ăn uống xa lạ. Mận được thưởng thức các món ăn mà chưa bao giờ được ăn ở nhà, hay phải dùng đến bộ dao dĩa mà chưa bao giờ biết dùng. Khi lấy anh rồi cuộc sống Mận chuyển sang trang khác, Mận sống khá giả hơn có điều kiện được mua và nấu các món ăn khác nhau. Quên mất trước khi Mận lập gia đình Mận đã từng nấu ăn cho một người và người ấy trả tiền công cho Mận ( tập sau Mận viết tiếp vì bây giờ là 3 giờ 57 phút sáng rồi, Mận cố gắng đi ngủ chút ít).